Emma là một blogger du lịch trên trang I Am Small But The World Is Big. Cô đã dành dụm tiền trong một vài năm trước khi lên đường chinh phục châu Á. Tháng 2/2014, Emma cùng bạn trai - David - đặt chân tới Việt Nam. Dưới đây là những chia sẻ của cô về một trong nhiều kỷ niệm từng có tại đất nước này.
Emma trên đường du lịch châu Á. Ảnh: Emma. |
Tôi và bạn trai - David - đặt vé xe giường nằm từ Cát Bà đi Huế để tiết kiệm chi phí di chuyển. Người bán vé nói chuyến xe dài 12 tiếng. Chỉ 12 tiếng thôi, chúng tôi sẽ có mặt tại thành phố Huế mộng mơ trong sương sớm.
Vé của David và tôi ghi giường số 1 và 2, tuy nhiên chúng tôi không thể tìm thấy hàng số 1. Trò chuyện một lát với người tài xế ít vốn tiếng Anh, chúng tôi được chuyển xuống cuối xe, nơi có 3 giường tầng xếp sát nhau do ông ấy thấy David cao tới hơn 1,9 m.
Cả hai trèo lên đó, cảm thấy thoải mái khi có chút không gian cách biệt so với những hành khách khác mà không vướng lối đi. Những giường tầng kiểu này chỉ vừa vặn với người Việt Nam, vóc dáng trung bình gần 1,6 m như tôi, tôi có thể thấy rõ David khó ở đến thế nào khi phải xoay người, trở mình trong không gian chật chội với thân hình cao lớn.
Khung cảnh thông thường của một chuyến xe giường nằm. Ảnh: Naver. |
Xe bắt đầu lăn bánh, không quá chậm nhưng cũng chẳng nhanh. Sau đó, chúng tôi mới biết tài xế sẽ không bao giờ tăng tốc trên suốt chặng đường. 15 phút sau giờ khởi hành, một phụ nữ ra dáng phụ xe tiến tới chỗ chúng tôi trong bộ dạng bực tức.
Bà ấy yêu cầu chúng tôi đưa vé để kiểm tra. Tôi lấy hai tấm vé từ túi, nhìn chúng bị giật phắt khỏi tay. Xem vé xe xong, bà ấy hét vào mặt tôi và chỉ lên đầu xe. Tôi cố gắng giải thích rằng người lái xe đã xếp cho cả hai nằm đây do không có giường số 1. Người phụ nữ ném hai tấm vé lại phía tôi và đi lên đầu xe.
Lát sau, một người đàn ông Việt đi đến cuối xe, anh ta nhìn chỗ của tôi với David rồi trèo lên. Tôi để ý anh ta có bộ móng tay dài màu vàng, anh ta cười đùa với cả đám đàn ông cùng hội khi leo lên nằm cạnh chúng tôi.
Thành ra, tôi nằm giữa David và người đàn ông lạ mặt. David nhanh chóng đổi chỗ để nằm giữa tôi và người đàn ông kia, song điều này vẫn không thể ngăn anh ta nhìn tôi chằm chặp.
Mắt anh ta nhìn vào mặt tôi vô hồn, đảo mắt xuống chân trước khi quay lại nhìn mặt tôi thêm lần nữa. Ngay cả khi tôi quay đi để làm chệch hướng ánh nhìn đó, anh ta vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm dù cảm giác đó có khó chịu đến thế nào.
Người đàn ông cố gắng hỏi David vài câu tiếng Việt mà chúng tôi không hiểu. Anh ta bắt đầu chạm vào chân bạn trai tôi và vỗ vỗ. Cuối cùng, anh ta tự đá vào chân mình, chúng tôi nghĩ anh ta muốn biết David có thích chơi bóng đá không. Thất bại giao tiếp vì rào cản ngôn ngữ khiến vị khách này quay trở lại chỗ của mình.
Chiếc xe đi vào đoạn đường xóc nảy. Tài xế liên tục nhấn còi inh ỏi khiến cả hai không tài nào ngủ được. Tôi tới toilet nằm sát giường, mùi nước tẩy rửa nồng nặc tỏa ra ngay khi vừa mở cửa. Mắt tôi bắt đầu nhói lên, như thể cả không gian ngập trong thứ nước cọ nhà vệ sinh đó.
Tôi lao ra ngoài để hít đầy một hơi dài không khí trong lành trước khi trở về giường. David bước ra từ nhà vệ sinh với vẻ sợ hãi y hệt tôi.
Khi quay về chỗ, chúng tôi thấy một người đang ngồi đối diện với giường của mình. Anh ta đang cho người đàn ông nằm cùng chúng tôi xem cái gì đó trên điện thoại.
Tiếng phụ nữ rên rỉ phát ra cho thấy họ đang xem phim khiêu dâm với âm lượng lớn. Tôi đảo mắt tìm những chỗ trống ở phía trước của xe trong khi hai người đàn ông nọ nhìn chòng chọc vào chân mình. Họ cười nhạo lúc David và tôi chuyển đi.
Hai chiếc giường mới còn xóc và gần tiếng còi xe hơn, song chúng tôi không hoảng hốt như khi nằm cạnh hai người đàn ông xem phim khiêu dâm lúc trước. Người phụ nữ soát vé quay lại, yêu cầu chúng tôi trở về chỗ cũ song tôi kiên quyết từ chối.
Sau khi xem lại hai tấm vé ghi số giường, bà ấy xếp cho chúng tôi vào giường số 2 và 3, yêu cầu toàn bộ hành khách nằm đúng số ghi trên vé hoặc một chỗ gần nhất.
David thiếp đi trên giường cho tới lúc trời sáng. Ảnh: Emma. |
Tôi cố gắng chợp mắt khoảng vài tiếng trước khi trời sáng, thấy David trông mệt mỏi y như mình. Đã 8 giờ sáng mà chuyến xe vẫn chưa tới Huế.
Tài xế dừng xe tại một quán ăn ven đường. Tôi đã quá mệt để cảm thấy thèm ăn, mọi thứ cứ mờ đi trước mắt. Chúng tôi lại lên xe và tiếp tục chặng đường thêm 6 tiếng. Tôi không đếm nhưng David luôn cập nhật hàng giờ xem cả hai đã ở trên xe bao lâu tất cả, có thể là 20 tiếng.
Cuối cùng, tất cả cũng đến Huế. David và tôi quá đỗi vui mừng khi xuống xe. Không phải hành khách nào cũng dừng lại ở Huế, thực tế phần lớn mọi người đi tiếp tới Sài Gòn.
Ứng dụng tính đường cho chúng tôi biết từ Huế tới đó sẽ mất thêm 15 tiếng, chắc chắn thời gian thực tế còn dài hơn. Những người ở lại sẽ dành xấp xỉ 40 giờ đằng đẵng trên chuyến xe ấy.
Thật buồn cười vì đó không phải chuyến xe giường nằm cuối cùng của David và tôi dù cả hai đã quyết như vậy. Nếu bạn muốn có trải nghiệm thực tại Việt Nam, hãy chọn cách di chuyển này. Nếu không, tôi khuyên bạn nên đi tàu hoặc máy bay trong trường hợp đủ điều kiện.
Xem thêm: Khách Tây tưởng sầu riêng là món trứng trộn hành tỏi
Post a Comment